Tin Hot :

Nếu bạn không tải được phim, đừng ngại, hãy thông báo cho chúng mình qua Facebook nhé !

May Dreams

As ever, smile and lies... [Longfic - DBSK, SJ, fanfictioner]

20100825_dbsk_seoulbeats.jpg (1600×1200)

As ever, smile and lies...





*Author: Kyoko@dienanh.net

*Post-er:
eunnie@maydreams.net

*Link trang chủ được author post fic: http://dienanh.net/forums/

*Tag: Fic repost đã có sự đồng ý của author.

*Rating: K+

*Beta: Dongsu, Bubu


*Design poster and banner: Akibuwi, Miu, Blue...


*Characters: DBSG, Super Junior, Lee Ji Ah ( Yui Henji), Kang Nabi, Dương Nhật Linh ( Linnie)... và một số tuyến nhân vật phụ khác.

*Disclaimer: DBSG, Super Junior không thuộc về bất kì ai kể cả Au, SME hay Lee Soo Man, tụi nó thuộc về chính bản thân tụi nó nhưng Au là god và các nhân vật nữ chính trong tác phẩm này là của au vì thế mọi quyền quyết đinh thuộc về Au.

*Category: Romance

*Summary: một kì nghỉ, một suy nghĩ sai lầm, một cô gái lạ lùng , một anh chàng xuất hiện ở một nơi không được phép xuất hiện, đã khởi đầu cho một mối duyên nợ khiến cho ta tự hỏi là định mệnh hay sự tình cờ đã đưa đường chỉ lối để câu truyện bắt đầu và đâu sẽ là hồi kết ?



" Những quá khứ sâu sắc đến đáng sợ

Những mối quan hệ tưởng chừng có thể vượt qua.

Những toan tính của những cái đầu sắc lạnh.

Những trái tim chai sạm vì tổn thương nhưng luôn kêu gào khát khao hạnh phúc.

Những cuộc đấu tranh giành lấy tự do và cuộc sống thực thụ.

Kết thúc có là lối thoát mở đường cho tất cả…


***

Tất cả chính là As ever, Smile and Lies…"


( By Bu Bu )


*Note:

Thứ nhất: tác phẩm là món quá Au dành tặng các Cassiers, ELF chân chính cùng con bạn tên Minh Trang và bà chị làm nguyên mẫu ( sẽ xuất hiện ở phần 2 )

Thứ hai : Vì trong bất cứ một câu truyện hay bộ phim nào cũng có sự xuất hiện của các nhân vật phản diện và tự au nhận thấy không ai thích hợp hơn SNSD để đóng vai trò đặc biệt này nên mong các Sone hãy chấp nhận sự thật nếu lỡ đọc fic, còn không phiền come back chứ không có bất kì hành động nào gây tổn thương Au như basing hay chọi gạch , ném đá...

Thứ ba: Au không phải fan couple nên quý vị độc giả nào mong chờ tác phẩm thể loại SA thì au chân thành cáo lỗi đã làm quý vị thất vọng.

Thứ tư : Như đã nói, trong tác phẩm au là god vì thế hành hạ nhân vật thế nào là quyền của au , au chỉ có thể nói au là người ưa hòa bình và hạnh phúc vì thế các nhân vật trong au đều tìm được lối đi cho riêng mình.

Thứ sáu : Bỏ qua thứ 5, bà làm nguyên mẫu kia, làm ơn đừng tiết lộ cho ai các chi tiết mà chị và au đã bàn nếu không au sẽ xử Min và Cá .



Warning from Author:

* As ever...không phải là một giấc mơ, nơi chỉ tồn tại tình yêu và màu hồng.

As ever...là cuộc sống, nơi có nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, nơi ấy, sự thật được phơi bày, dù chỉ một phần nào đó.


Nơi ấy, fan...idol đều là con người và showbiz không chỉ có vinh quang.


Những ai mong muốn đọc một fanfiction để giải trí, có lẽ As ever không dành cho bạn.


Nhưng ai nghĩ As ever...mang phong cách Bus stop, có lẽ cũng không cần đọc tiếp, tôi không thanh mình vì tôi và những người theo As ever... đều hiểu về As là gì.



Au chân thành cảm ơn !



Trailer ver I ( Trial ver)

[ame]http://www.youtube.com/watch?v=B0PT2v2CSgg[/ame]


~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"...Nếu ngày ấy em không bước đi quá vội vã


thì biết đâu .......


định mệnh đã cho ba chúng ta một con đường khác bớt đau thương hơn... "


(by Shizuka Henji)


"...Em được chỉ định là người thừa kế và ta đã yêu em nhưng ...


em lại bỏ mặc ngai vàng của mình và ta cũng chấm hết tình yêu của ta


nhưng cho dù người đó là vua, tình yêu của ta cũng không trở lại .


Phải chăng cô ấy là người ta yêu? hay là ta đã già rồi !"

Intro:


Ost: Betrayal- Han Kyung ( Super Junior)

[ame]http://www.youtube.com/watch?v=zU5S1PrHAhg&feature=player_embedded[/ame]


...Trời cứ mưa mãi thôi

Những bông hoa không nở…

dẫu anh có tưới cẩn thận?

Em nói không yêu nữa thì sẽ không yêu.

Một mình anh chiêm ngưỡng nỗi buồn.

Tình yêu chỉ để lại anh bơ vơ.

Anh …luôn không muốn phải suy đoán

...giữa những phím đen trên chiếc piano

luôn được lấp đầy bằng những khoảng trắng

chỉ cần thiếu một mảnh

sẽ không thể ngân vang.

Làm sao hai trái tim luôn dựa vào nhau

lại nói lời chia ly?

Em biết rõ hơn anh nhưng em lại muốn anh nói ra.

Tình yêu sâu đậm có thể khiến người ta can đảm đến điên rồ

Anh phản bội chính mình vì hi vọng và mong ước của em.

Buông tay em không hỏi thêm điều gì và nói lời chia ly

với anh đó là lần cuối anh chiều theo em

Lạnh lùng, rõ ràng, thờ ơ…rồi sẽ chẳng có gì liên quan nữa

Chỉ cần em được… hạnh phúc





..................




Tokyo, 1989...



Đã quá nửa đêm, trên cây cầu Ueno bắc ngang con sông Sumida vắng lặng không một bóng người hay ánh đèn xe ngoại trừ Shizuka Henji. Cô gái Shizuka trẻ tuổi mặc áo khoác măng tô đen, đứng bên thành cầu nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh trăng, cô đang chờ đợi một người, chờ đợi một kết thúc. Vòng tay ôm ngang thân người, cô cứ im lặng như thế, đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua và người cô chờ đợi vẫn chưa xuất hiện. Những tưởng cô gái trẻ sẽ bỏ cuộc và quay lưng đi nhưng khi ấy, phía xa xa cuối cây cầu thấp thoáng một bóng đen, người ấy đã tới, người mà cô chờ đợi, người đàn ông mà cô yêu thương đã xuất hiện.


-Shi !


Anh ta lên tiếng khi đã tiến lại gần cô gái và Shizuka nở nụ cười ngạo nghễ của kẻ thắng cuộc " vậy là anh đã lựa chọn ta !Ba đã lựa chọn chúng ta , con yêu ạ !", cô khẽ cúi đầu xuống, ôm chặt hơn thân mình nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng mình đã lầm.


Có thể lầm vào tình yêu của người đàn ông ấy hoặc ......

vào chính bản thân ông ta



-Anh sẽ về Hàn Quốc sao?!


Một chút kinh ngạc pha lẫn sự bối rối, Shizuka dường như không tin vào tai mình khi nghe thấy người ấy nói rằng sẽ ra đi, ra đi mà không có cô và đứa trẻ cô đang có.


-Em sẽ theo anh mà, em đã từ bỏ họ Henji, từ bỏ tước vị Hime, từ bỏ cha và các anh của em, nhưng anh lại muốn
...


Níu kéo lại bằng cái nhìn hoảng hốt và có phần bi thương, cô nắm chặt tay người đàn ông trẻ như muốn cho anh ta thấy quyết tâm của bản thân cùng tình yêu của cô.


-Anh không thể !

Người đàn ông khẽ dứt cánh tay mình ra khỏi tay cô, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn vào đôi mắt nâu nhạt trong veo như muốn nói "đã hết rồi! ".


-Vì ước mơ đó của anh sao?!


Shizuka lùi lại mấy bước, cô dựa hẳn lưng vào thành cầu , nở một nụ cười méo mó, đớn đau






Em …luôn không muốn phải suy đoán

...giữa những phím đen trên chiếc piano

luôn được lấp đầy bằng những khoảng trắng

chỉ cần thiếu một mảnh

sẽ không thể ngân vang.

Làm sao hai trái tim luôn dựa vào nhau

lại nói lời chia ly?




-Vì em là người Nhật và việc có một người vợ Nhật khiến anh phải chịu dèm pha cùng sự xa lánh của công chúng , khiến anh khó trở thành một người đào tạo ca sĩ, đúng không? nhưng sao cứ phải là Hàn Quốc?!


-Vì anh là người Hàn !


Người đàn ông trả lời ngắn gọn, khó có thể thấy chút tình cảm nào trong giọng nói khàn khàn của anh ta.


-Vậy còn em và con? con không thể không có bố !


-Hãy trở về với gia đình của em đi !


-Trở về ư?


Shizuka bật cười, tiếng cười trong veo ngân vang như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh, ghim vào trái tim cô, giờ cô đã hiểu, hiểu tất cả nhưng khi mọi thứ đã được đóng mác tình yêu thì đều có thể, thế nên ...


-Hãy hứa với em ...


Shizuka khẽ nói, dường như cô đã lấy lại được sự bình tĩnh :


-chỉ ba điều thôi và sau này khi anh cần tới, em vẫn sẽ giúp anh, em và dòng họ Henji .


-Cứ nói đi !


Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô, trong đôi mắt ấy vẫn tồn tại tình yêu, chỉ là tình yêu ấy không đủ lớn để có thể bao dung hay vượt qua được rào cản mà con người đã đặt ra cùng sự ích kỉ và cố chấp. Anh ta biết mình có lỗi với cô gái đang đừng trước mặt anh ta lúc này, cô gái đã chiếm trọn trái tim anh ta nhưng trong cuộc đời có những thứ người ta chỉ có thể chọn một và đôi khi tình yêu hay gia đình lại không phải là ưu tiên. Quan trọng hơn anh ta biết rằng mình sẽ được tha thứ. Dù thế nào đi nữa !


-Thứ nhất, hãy kết hôn với cô gái đang chờ anh ở Hàn, vị hôn thê bé nhỏ mà anh đã bỏ lại khi sang đây! Ôi! Đừng nhìn em như thế, đằng nào anh chẳng kết hôn cùng ai đó, anh cần củng cố địa vị và có một hậu phương vững chắc nhưng...anh không được phép có con với cô ta! Đó là điều kiện thứ hai của em, đứa con em sẽ sinh ra vào tháng ba tới sẽ là đứa con duy nhất của anh, người thừa kế duy nhất, nó sẽ được mang họ của anh trong quốc tịch Hàn quốc !


"Đúng là Shizuka!" Người đàn ông chau mày nhưng cũng gật đầu, dù sao thi anh cũng chỉ mong muốn một đứa trẻ duy nhất này thôi, đứa trẻ được sinh ra từ tình yêu của anh và người con gái anh yêu.


-Cuối cùng, anh sẽ phải thực hiện mọi nghĩa vụ mà một người cha phải làm, thế thôi!


-Anh chấp nhận và cảm ơn em !


-Đừng vội mừng ! Em mãi mãi không quên ngày hôm nay, anh cũng hãy nhớ lấy, cái giá mà anh đã trả cho những ham muốn và thành công chưa thấy được của mình là điều gì !


Không còn nỗi đau nữa, cũng không còn cảm xúc gì tồn tại trong giọng nói mượt mà nhưng lạnh như băng của cô gái trẻ tên Shizuka, cô quay lưng đi, bước nhanh về phía trước dù cô muốn mình đi thật chậm. Trong cô, ở đâu đó, vẫn còn một sự mong đợi mơ hồ về sự thay đổi của "anh"nhưng lòng tự trọng của một người dòng họ Henji không cho phép, nước mắt lăn dài trên gò má trắng hồng yêu kiều, cô hiểu rằng mình đã làm một chuyện không thể tha thứ và một ngày nào đó cô sẽ phải hối hận.





....Tình yêu sâu đậm có thể khiến người ta can đảm đến điên rồ

Em phản bội chính mình vì hi vọng và mong ước của anh.

Buông tay anh không hỏi thêm điều gì và nói lời chia ly,

với em đó là lần cuối em chiều theo anh

Lạnh lùng, rõ ràng, thờ ơ…rồi sẽ chẳng có gì liên quan nữa

Chỉ cần anh được… hạnh phúc...




..........................





Phần I: The new life? Right?




Chap 1









(Dong Bang Shin Ki)




................................................




Hà Nội, tháng tư, 2007....



Nắng bắt đầu tràn ngập khắp các lòng đường, trải vàng từng chiếc lá và cái nóng cũng bắt đầu tỉnh giấc. Mặt trời chiếu nắng xuống. Nóng! Hơi từ đường toả lên. Nóng! Cảm giác bức bối, khói bụi và sự ồn ào bủa vây con người khiến nhà nhà, từ già tới trẻ, từ trai tới gái không ai muốn ra khỏi nhà mà đã ra khỏi nhà là vũ trang từ chân tới đầu. Vậy mà nó, ngồi đây, trên thành cầu vượt, giữa lòng Hà Nội, không mũ, không nón, không áo dài, không khẩu trang đã ba tiếng đồng hồ chỉ để làm một việc vô bổ duy nhất, đếm xe. Và nó là Yui Henji! ”Đáng nhẽ không nên nghe lời Linh ngốc “. Nó lẩm bẩm khi nhớ lại sự kiện xảy ra cách đây hơn 3 tiếng, sự kiện khiến nó buồn bực một cách thực sự. Nó, một đứa con gái vừa tròn 18 tuổi một tháng trước không được bình thường theo một nghĩa nào đó, giờ này một đứa bình thường đang ngồi trong lớp học còn nó thì có thời gian rảnh rỗi mà ngồi đây than vãn nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta đi học làm gì khi đã có trong tay một bằng quản lí kinh doanh từ xa của Harvard và một bằng PR của Cambridge, người ta cũng chẳng cần đi học khi đã có cả một tương lai sáng lạn phía trước, có cả một công ti để kế thừa ngay khi tròn 20 tuổi nhưng nó vẫn đi học, học cho vui và vì cái sự vui ấy , nó ngồi đây đếm xe , bắt đầu hối hận khi đã nghe xúi dại.




~~~~flash back~~~~





-Yui! Dậy


Ông thầy người Mĩ gọi nó bằng thứ tiếng Việt lơ lớ của người ngoại quốc, kiên nhẫn nhìn cô học trò đang gục xuống mặt bàn, một phút sau vẫn không có dấu hiệu sẽ ngóc đầu lên. Ông lắc đầu, đập mạnh quyển sách đang được cuộn tròn lên đầu Yui và cuối cùng con bé cũng tỉnh giấc, nó đưa tay che cái miệng đang ngáp rồi dùng ánh mắt chán nản nhìn ông.


-Em xin lỗi nhưng... thưa thầy! Hôm qua em đã thức cả đêm làm bài luận để nộp cho thầy, em nghĩ thầy đã coi qua nó...


Yui nói như thể việc nó ngủ trong giờ chỉ là hậu quả từ những bài tập mà thầy giao chứ không phải vì hôm qua do mải ngắm sao mà ngủ muộn nhưng ngủ gật trong giờ với Yui Henji chưa từng là vấn đề to tát, không thể là vấn đề to tát khi bạn là sinh viên xuất sắc nhất khoa được trừ trường hợp bạn bị trù.


-Vâng! Miss Yui , tôi đã coi qua !


Chỉ cần nghe qua giọng mỉa mai của ông thầy, ngay lập tức Yui hiểu ra vấn đề tại sao hôm nay thầy lại gọi nó dậy ngay trong giờ học.


-Vậy là thầy… không đồng ý với quan điểm của em ạ?


Yui ngồi thẳng người chống tay vào cằm và hỏi.


-Dĩ nhiên là tôi đồng ý nếu đây là bài luận có nội dung theo như yêu cầu của tôi


Cả lớp có thể nghe thấy sự gay gắt trong giọng nói của Mr.Brown, vẫn mềm mại và nhẹ nhàng như thường lệ nhưng được nêm thêm yếu tố nhấn nhá đúng nhịp tạo cảm giác mỉa mai đúng chất Mĩ.


-Tôi đã ra đề: hãy viết về tầm quan trọng của khách hàng, nhân tố số 1 trong sự thành công của tất cả các doanh nghiệp… và em, em lại nộp cho tôi một bài luận với tựa đề: nhân viên, tài nguyên quý giá nhất! Em cố tình chọc tức tôi?


Yui cười khẩy khi nghe ông thầy phát tiết, vẫn cái suy nghĩ ấu trĩ ấy, nó đã đồng ý nghe Linh đi học lớp cao học này cho qua ngày vì nó nghĩ khi thày giáo là một người Mĩ thì sẽ có cái nhìn khách quan và bớt bảo thủ hơn so với người Việt nhưng hóa ra không phải. Và Yui dù không suy nghĩ cũng có thể đoán được những lời tiếp theo của ông thầy.


-Em đừng tưởng mình là sinh viên được tuyển thẳng nhờ lời giới thiệu của văn phòng học sinh nước ngoài của Harvard mà có thể làm bừa, cho dù em có là thiên tài thì theo như tôi nhớ trong lớp học này tôi vẫn là giáo viên.


Như được cơ hội, Mr.Brown tuôn ra một tràng mà không cần quan tâm cái thật sự nên quan tâm như: đây đang trong giờ học và việc thầy mắng một du học sinh trong lớp vì tội ngủ trong giờ nhưng lại lái sang chuyện bài luận của cô gái chẳng khác nào nói cho cả thiên hạ rằng ông ta thực sự muốn chèn ép cô ta cả. Cả khoa tài chính kế toán có ai không biết Mr .Brown không ưa Yui Henji vì những suy nghĩ táo bạo của mình. Nhưng người bị mắng dường như hoàn toàn thờ ơ với người đang mắng, cô gái nhìn ra cửa sổ, lầm bẩm một giai điệu và điều này chẳng khác nào giọt nước tràn li , nó khiến thày tức giận thật sự, ông hét lên:


-RA NGOÀI! NOW



- ~~~~~~~~~~~end flash back ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thế là nó gập sách vở cho vào cặp, ra khỏi lớp, đi thẳng, bắt hai chuyến xe bus và ngồi đây ngắm nhìn thiên hạ để xả stress theo cách riêng của mình.

Nó ngồi giữa cái nắng chang chang của một chiều đầu mùa hạ, nhìn dòng xe tấp nập qua lại trên đường, chẳng ai để ý tới ai, mọi người đều phóng nhanh hết sức có thể để trở về nhà hay tới nơi họ muốn tới. Chỉ có nó, lặng lẽ ngồi trên thành cầu vượt, suy ngẫm. Dĩ nhiên là nó không đếm tất cả các xe, dù có cái đầu với IQ 175 thì cũng không thể đếm tất cả xe, Yui thường đếm xe theo dòng, theo hãng hay màu và hôm nay nó chọn Atilla để đếm, chẳng vì lí do gì đặc biệt, chỉ vì muốn thế thôi. Ba tháng trước, khi nhìn thấy nó vì quá rảnh rỗi, buồn chán mà làm những việc hết sức vô bổ khiến cho Linh đã bận rộn nay lại càng bận rộn hơn vì phải lo giải quyết hậu quả nó gây ra. Khi đã đến giới hạn, Linh buộc phải ép nó đi học một khóa kinh doanh vô bổ để giết thời gian “ Giết thời gian nhưng lại chuốc vô sự bực mình không đáng có ” . Yui cứ ngồi yên như thế cho tới khi khu chợ sinh viên phía dười chân cầu vượt sáng đèn và dần đông người ,nó mới tụt khỏi thành cầu vượt, uể oải vươn vai, làm một vài động tác xoay người, nó thở hắt ra thật manh rồi tự nói với chính mình:

-Về thôi!

……..

Hà Nội giờ có lẽ cũng học tập Sài Gòn, tính tình thất thường, mới đó còn nóng tới đổ mồ hôi, nắng chói chang, mặt trời còn luyến tiếc khi phải xuống núi lúc chiều muộn tới mức để lại những quầng sáng đỏ rực vậy mà giờ gió đã nổi lên thổi tung mái tóc, mây đen kéo đến, không khí dịu hơn vì bị cái lạnh của hơi nước xen vào, Yui bật ô lên khi những giọt nước đầu tiên rơi xuống, trong veo và mát lạnh, nó thầm cười vui vẻ vì hôm nay đã mang ô. Đi dọc con ngõ 175 để về nhà, nơi Linh yêu quý đang chờ nó với bữa cơm nóng hổi và bát canh cua thơm lừng, nó chẳng ngờ rằng vì đám thanh niên đang đi đối diện nó kia mà cuộc đời nó bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

( to be continued…)
Chap 2




* hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa*





( Yui Henji _Lee Ji Ah)






---------------------------------------------------------------------------------
- Thằng khốn đó dám ĐẤM vào mặt tao!

Gã thanh niên mặc áo đỏ vừa xoa cằm vừa tức giận nói, gương mặt sưng lên với vết máu đã khô nơi khóe miệng, Yui nhìn đám thanh niên qua chiếc ô khi đi ngang qua họ và nhận ra rằng không chỉ có người vừa nói là đang bị thương mà cả đám hơn mười mấy gã ấy, tên nào cũng bầm dập như tên nào “ Chắc là mới chiến hội đồng đây! “ đám thanh niên đi qua Yui vẫn đang bàn tán, giọng nói vừa có sự tức giận lại vừa có nét hả hê “ Nhưng có bị đánh thì mày cũng đã lấy hết của nó rồi còn gì ?! ”.” Chưa bao giờ tao thấy nhục như bây giờ, mười bốn thằng mới trị nổi một thằng nhóc con " “Gớm! Không tại mày ngu thì nó có đuổi theo mày được từ Nội Bài về đây không?! Mà cuối cùng mình cũng hốt được hết của nó là được rồi , cũng phải mấy chục xị chỗ này “ "Thằng ngu , mày bé cái mồm thôi , mày sợ thiên hạ không biết mày đi cướp à “ .Tiếng cười đắc chí vang lên dù mấy tên đó đã đi rất xa Yui, nó đứng lại quay lưng nhìn theo bóng áo đỏ khuất sau những bức tường, chép miệng, tự thấy tội nghiệp cho “ thằng nhóc “ nào đó đã gặp xui.

Vừa đi vừa đếm, chỉ cần cứ đi thẳng về phía trước, ngang qua một con ngách nhỏ nữa là về tới nhà, nó huýt sáo, xoay tròn chiếc ô nhìn vào trong ngõ như một thói quen và rồi chính lúc ấy nó nhìn thấy “ thằng nhóc” tội nghiệp kia.Trong ánh đèn vàng và làn mưa lúc này chỉ như những hạt bụi , dưới chân cột điện, xung quanh là rác rưởi bị văng tung tóe,” thằng nhóc “ ngồi đó, dựa lưng vào tường, đầu gục xuống, mái tóc dài rủ xuống và bết lại che đi gương mặt có lẽ đã bị đánh tới nỗi không thể nhận dạng, Yui tò mò tiến vào trong ngách lại gần thằng nhóc, nhìn xuống chân, cả một khoảng nước mưa chuyển thành màu đỏ “ có lẽ là đau lắm đây !” Yui khẽ thở dài, lấy chiếc ô của mình che cho “ thằng nhóc “ ấy và quay lưng đi nhưng trong một khoảnh khắc, có ánh sáng lóe lên, Yui khựng lại và dòm “ thằng nhóc “ , trên cổ tay đang buông thõng của”thằng nhóc” ấy có một chiếc lắc thật là đẹp, Yui ngồi xuống , zoom thật kĩ” Nó đẹp quá! Mình chưa nhìn thấy thứ nào đẹp thế này !” . Ngồi yên suy nghĩ “ Mình mà làm thế thì là hôi của à?! Mình có tệ thế đâu ?!” Yui lúc lắc cái đầu, lúc này đã ướt sũng vì mưa lại nặng hạt “ Yui !Quyết định nhanh đi còn về, không Linh sẽ giận lắm “ Yui chạm vào chiếc lắc tay bằng bạc, gật đầu thật mạnh “ Haiz!mình sẽ mang hắn về và mình sẽ đòi nó thay cho tiền hậu tạ “ Sau khi đã chắc chắn, Yui đưa tay vuốt tóc “ thằng nhóc “ cho gọn để lau máu trên mặt hắn và đột nhiên nó cười như điên như dại , tiếng cười lảnh lót vang khắp con ngõ, lần át cả tiếng mưa bồm bộp “ Hôm nay đúng là ngày …Linh mà biết chắc sẽ ngất mất “ nó vẫn cười khùng khục khi rút chiếc Mobi trong túi sách ra, bấm số và lên tiếng,

-Hey ! Baby, you ra con ngách cạnh nhà đón me, me có nhặt được một “ thứ” rất …hay ho ……………Hả?! không, một điều bất ngờ, cực kì bất ngờ .

Trong giọng Yui lẫn khuất sự phấn khích và thú vị , ý nghĩ cuộc đời buồn chán và vô nghĩa của nó từ nay có thể sẽ được thay đổi hiện lên rõ ràng như cái nóng chiều nay.

---------

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…!!!!!!!!!

- Hét be bé thôi!

Yui vội đưa tay che miệng Linh “ cả khu người ta xô ra mắng hội đồng giờ "

-Tớ không thể tin nổi, chúa ơi!

- Ừ, ừ, tớ biết, tớ cũng không tin nổi nhưng trước hết cậu làm ơn giúp tớ dìu anh ta vào nhà mình được không?

Mặc cho Yui đang ướt sũng , người run lên bần bật , môi tím cả đi trong khi Linh vẫn trong trạng thái “thăng thiên” sau khi được Yui chỉ cho “ thằng nhóc “ , mà Yui cũng không biết chính xác là “ thăng thiên” hay “phát cuồng “ nữa “ gặp được thần tượng trong mơ thì ai cũng thế sao?”

- Đứng hít thở thật đều trong mười lăm phút dùm tớ, tớ mang anh ta vào nhà trước đây, bao giờ đã chắc chắn rằng mình trở lại làm người bình thường thì hãy mang ô vào nhà nha! Nhớ là ổn định nhịp tim thì mới được vào nhà đấy.

Yui cúi người xuống, xốc” thằng nhóc “ lên , dìu về , quyết định bỏ mặc Linh đang đứng giữa trời mưa mà “ Không thể nào , đúng là mơ mà!” như một kẻ điên.

“ Cậu không nghĩ gì khi cậu gặp anh ấy ở đây thật à? Anh ấy là JUNG YUNHO của DBSK đấy! Còn cậu chẳng phải là …sao ?!”

------------

Linh thở thật khẽ, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hết sức có thể khi dùng khăn ấm lau mặt cho Yunho, giờ đã khô ráo và đang nằm trên giường Yui.

-Cậu cứ thở bình thường đi được không?! Cho dù là quả trứng cũng không bị vỡ khi cậu thở cơ mà?

Yui mỉa mai, chẳng thể hiểu cái thể loại này của Linh, bình thường thì thế mà giờ lại thành ra thế này.Tất cả chỉ tại “ thằng nhóc “ bị cướp và đánh hội đồng mà Yui đã nhặt về lại chính là Jung Yunho , leadershii lừng danh của nhóm nhạc số 1 châu Á - DBSK, còn Linh lại là một Cass to bự, có lẽ còn là một trong những người Việt đầu tiên tự xưng mình là Cassier ấy chứ! Vì thế nên khi gặp tình huống chỉ có trong “ truyện tranh hoặc phim truyền hình Hàn Quốc " thế này bảo sao con bé chẳng …bất thường. Sign!

-Tớ mà biết thằng nào làm việc này thì …...

Linh kéo dài chữ “thì “ ra, đay nghiến một cách đầy đe dọa.” Giết người ta chắc? ” Yui khẽ cười, Linh vốn dịu dàng, nhẫn nại, Nabi bày bao nhiêu trò cũng không si nhê, vậy mà giờ lại thầm nguyền rủa những người không liên quan vì những việc không liên quan “ Giết người là vô tù đó, Linh yêu !” Yui tựa hẳn người vào ghế sô pha nhìn Linh đang hết sức “cẩn trọng “ ngắm Yunho.

Linh ngồi trên giường nhìn Yunho không chớp mắt, nó sợ chỉ khẽ nhắm mắt lại trong khoảnh khắc thôi, mở mắt ra thì đây chỉ là một giấc mơ đẹp đã tan biến, trong DBSK Linh không đặc biệt hâm mộ riêng ai, Linh cũng không hâm mộ các anh vì vẻ đẹp bên ngoài nhưng khi nhìn cận cảnh như vậy thì công nhận Yunho quả thật rất đẹp, rất rất đẹp, sống mũi cao, khuôn mặt nhỏ ,da trắng, bờ môi đẹp, chằng mày đậm và dài, tất cả đều toát lên một vẻ cương nghị nhưng cuốn hút lạ thường “Thật may là anh không bị thương nhiều lắm , lúc nhìn thấy vũng màu đỏ ấy , mình đã sợ chết khiếp, tưởng đâu là máu anh, hóa ra không phải “ Linh kéo chăn lên, đắp cẩn thận lại cho Yunho ,giờ thì nó đã tự điều chỉnh bản thân cho ổn định lại, nó không muốn làm anh sợ khi tỉnh lại ( cười), Linh xoay người lại nhìn Yui, khi ấy vẫn đang chăm chú nhìn mình, cười ( lại cười).

- Tớ rất ngạc nhiên đấy!

Linh đã ngồi cạnh Yui từ lúc nào, tay cầm khăn bông lau tóc cho Yui.
- Ngạc nhiên?!

Yui nhíu mày, không hiểu.

- Cậu …cậu ghét rắc rối lắm mà! Sao tự dưng xen vào chuyện người khác?

- Không phải chuyện người khác, dù sao anh ta cũng là nhân viên của ông già tớ, hơn nữa…

Yui ngập ngừng, nhìn vào mắt Linh và nói tiếp:

- Bài hát của họ chẳng phải đã cứu Linh của tớ sao?!

- Đã cứu cả hai chúng ta chứ!

Linh vùi đầu vào người Yui, giọng nhỏ tới nỗi dường như đó chỉ là một ý nghĩ thành tiếng.

-------

Yunho nhắm chặt mắt, mỏi mệt ,đau nhức như vừa tập nhảy suốt 24h. ” Mình phải dậy thôi, không Jaejoong sẽ mắng tóe khói ,Jaejoong cậu mà không gọi tớ dậy thì tớ sẽ không dậy đâu “ Yunho xoay người " Đau quá! Đã muộn giờ quay phim chưa nhỉ?" .

Cậu từ từ mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà, những ngôi sao phát quang màu xanh được dán thành hình chòm sao bảo bình.* giật mình *" Trần phòng mình có sao phát quang?! Mình …được đi nghỉ cơ mà! Mình đang ở Việt Nam
"Ôi! Không !" . Yunho như sực nhớ ra điều gì đó, cậu ngồi bật dậy, nhìn xung quanh ,một căn phòng lạ hoắc ,cùng một …cô gái cũng lạ hoắc đang nhìn cậu chằm chằm như sinh vật ngoài hành tinh "Chắc không phải fan chứ ?!" Yunho chưa kịp có phản ứng gì thì cô gái đứng dậy, quay lưng đi thẳng ra cửa rồi nói to:

- Dậy rồi này !

“ Khoan, sao mình lại hiểu cô ta nói gì? Cô ta nói …tiếng Hàn à?”

- Anh dậy rồi à?!

Lần này lại là một cô gái khác đi vào phòng, trên tay bưng một tô cháo, cô ta nói tiếng Hàn không sõi lắm và vẻ mặt cũng khác cô gái kia, niềm nở và dịu dàng hơn.

- Anh vẫn chưa tỉnh hẳn à?

Cô gái dùng bàn tay mát lạnh sờ vào trán Yunho rồi lại áp vào trán mình và tự nói với bản thân “ không sốt mà ".

- Ưm, đây là …các cô là…?

Yunho hết đưa mắt nhìn Linh lại quay sang nhìn Yui nhưng trước khi kịp hỏi tiếp thì cô gái có gương mặt lạnh đã nói:

- Trước khi hỏi chúng tôi là ai , anh có thể trả lời câu hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây không?

" Cô ta không chỉ có gương mặt lanh mà cả giọng nói cũng không kém gì nước đá".

- Ừm, không phải tôi ở đây vì các cô đã mang tôi về đây à?

Yunho vừa chốt hạ thì gương mặt nước đá đã bật cười như thể vừa xem một bộ phim hài vậy, cô ta cười ngặt ngẽo ,vừa ôm bụng vừa đi ra ngoài cửa , trước khi đóng cửa lại còn thò đầu vào nói với cô gái còn lại, nụ cười vẫn đọng trên má núm đồng tiền nhưng gương mặt sao vẫn lạnh như băng.

- Linh à, cậu ở đây mà giải thích cho tình yêu của cậu, tớ đi ngủ.

Cô gái còn lại gò má đột nhiên ửng ồng , cô ta quay sang nói như thanh minh với Yunho:

- Anh đừng để ý Yui nha, con bé nó thế đấy! Em ngồi xuống cạnh giường được không?

Yunho gật đầu “ giường nhà em mà!”

- À ra thế!

Cả Linh và Yunho cùng gật gù:

- Hóa ra anh được nghỉ tận một tháng để nghỉ ngơi lấy cảm hứng à? AVEX cũng dễ dãi nhỉ?

- Uh, tại tụi anh sẽ phải ở Nhật dài dài mới được về Hàn, mà …cảm ơn em, cảm ơn em vì đã cứu anh.

Yunho cúi người xuống cảm ơn Linh nhưng chỉ nhận lại cái hua tay và lắc đầu quầy quậy của Linh.

- Không phải em cứu anh đâu, là Yui đấy !

- Yui ? Là cô gái kia à?

Cậu ngạc nhiên, nghệt mặt ra. Nhìn Yunho như vậy khiến Linh vừa muốn cười và cũng vừa muốn khóc.Yunho có lẽ không phải là người đầu tiên như nghĩ về Yui như vậy và cũng sẽ chẳng phải là người cuối cùng …

- Vâng! mà Yui không phải hạng chó mèo gì cũng nhặt về đâu, trời thì mưa như thế, bình thường dù có đâm chém nhau trước mặt nó, nó cũng chẳng quan tâm vậy mà hôm nay lại đi vô con ngách đầy rác nhặt anh về, em vừa bất ngờ vì nó mà cũng vừa bất ngờ vì anh đấy.

Yunho nhìn Linh “ Cứ tưởng con bé này khác, hóa ra….”

- Anh là người chứ không phải là chó mèo gì đâu!

- Em cũng biết anh là người mà!

Linh dùng vẻ mặt rất “ thông cảm “ nhìn Yunho.

- Mà anh đừng giận vì cách cư xử của Yui nha, con bé mắc chứng sợ người chứ không phải nó ghét bỏ gì anh đâu, trên đời này , ngoài anti fan ra thì chẳng có ai không có cảm tình với Jung Yunho cả.

Không hiểu có phải nhầm không nhưng Yunho cảm thấy sự tự hào trong giọng nói của Linh như thể …những điều anh nghĩ lúc trước là đúng, có điều không đúng với Yui mà thôi! Yunho nhìn Linh nghi hoặc “ Em thật sự là fan của anh, đúng không nhỉ?!” và dường như đọc được suy nghĩ của Yunho, Linh cười thật hiền và ấm:

- Anh không ăn nhanh, cháo sẽ nguội đó ! Có cần em đút cho anh không?




(to be continuted…)

No comments:

 
Copyright © 2013. May Dreams Forever | Share Our Dream - Space Our Love | MDST - All Rights Reserved
Homepage | About Us | Contact Us