Tin Hot :

Nếu bạn không tải được phim, đừng ngại, hãy thông báo cho chúng mình qua Facebook nhé !

May Dreams

[Short fic - 2U] Bài văn về Yoochun


Bài văn về Yoochun




Author: Rab [n0n_4l0n3/Nơ]
Disclaimed: Viết tặng nàng….
Tiểu Đậu của ta…
Cũng chỉ đơn giản là thế.
Warn: Fic siêu trong sáng . Ngoại trừ cp trong fic là 2U [vì đây là sở thích của người nhận quà], còn lại không có gì đáng lo ngại.



Changmin có một bài văn.

Một bài văn siêu đơn giản.
Bài văn về anh trai của cậu.

Đơn giản…..đến mức đau đầu.
Vì cậu có tới bốn anh trai. Bốn ông anh. Không thể nào khuân hết vào bài văn.
Hơn nữa, nếu làm thế, sẽ xảy ra một trận đại chiến trong nhà. Vì cậu không biết xếp người nào vào mở bài.
Nếu cậu xếp Yunho lên đầu thì cậu sẽ bị Jae Jae hyung cho nhịn đói một tuần. Mà đối với cậu, đó là một địa ngục. Hơn bất kỳ địa ngục nào khác.
Nếu cậu xếp Yoochun hyung lên đầu, Junsu hyung sẽ tị nạnh. Và hậu quả của việc tị nạnh luôn khó lường. Có thể hyung ấy sẽ nghỉ chơi cậu. Mà cậu thì cần có một kẻ-luôn-luôn-lãnh-phần-thua-cuộc để chơi cùng. Bởi cậu muốn là người chiến thắng.

Changmin có một thói quen kì lạ.
Là mỗi khi khó nghĩ, cậu lại chui vào bếp.
Không hẳn là kiếm một thứ gì đó để ăn [thói quen thường lệ], chỉ là….nó gợi cho cậu một mùi vị thân quen. Mùi ấm cúng. Len lỏi vào từng ngóc ngách trong người cậu. Cậu đưa tay nghịch nghịch bình cúc dại Junsu vừa cắm. Nói là cắm cho oách, chứ hyung ấy thì biết gì nghệ với chả thuật mà học đòi cắm hoa. Chẳng qua là sau khi đá banh chán chê ngoài vườn, phá tanh bành cái bồn hoa Yunho ngày ngày chăm chăm tỉa tỉa, và cảm thấy hậu quả khôn lường nếu không dọn dẹp sạch sẽ, Junsu hyung lui cui đắp đắp lại luống đất, và vơ đại đám hoa tan nát, cắm vào bình cho ra vẻ.

Changmin gục đầu xuống bàn.
Nên cậu không biết rằng Yoochun bước vào phòng bếp tự lúc nào.
Yoochun vớ lấy quả táo trên đầu tủ.
Crốp….Crốp….
Tiếng gặm táo của Yoochun hyung nghe khá là khó chịu. Nó làm Changmin muốn cựa quậy, nhúc nhích người, và vớ lấy một quả táo. Nhưng cậu đang suy nghĩ, suy nghĩ là không được để đồ ăn làm phân tán. Vì ăn no thì sẽ buồn ngủ. Buồn ngủ rồi sẽ đi ngủ. Đi ngủ rồi sẽ không có bài văn.

Yoochun thích thú nhìn Changmin. Thằng bé cứ mãi cục cựa người. Anh biết nó khó chịu mỗi khi anh ăn táo. Nhưng anh vẫn ngồi đó. Crốp….Crốp….Thật là thú vị khi nhìn cái mặt chẳng hợp so với tuổi kia nhăn lại, cái người dài ngoẵng thì cứ bứt rứt không yên trên ghế. Nó đang chờ xua anh đi, nhưng lại không buồn mở miệng. Đó là lúc Changmin nhà anh đang tập trung suy nghĩ.

Khổ thân Changmin bị hành hạ bởi những tạp âm đáng ghét từ phía Yoochun.

Crốp….Crốp….

Nhờ trời. Thế là cậu loại được một đối tượng ra khỏi bài văn của mình. Lầm bầm trong miệng: Yoochun à, đừng trách em sao không nhắc đến cái tên Park Yoochun trong bài.

Bặt. Im lặng.
Thế là hyung ấy chán rồi. Bỏ đi rồi.
Tốt. Cậu lại tự do suy nghĩ.
Hay là viết về Jae Jae. Jae Jae hyung nấu ăn ngon tuyệt cú mèo. Nhưng bên cạnh cái tuyệt cú mèo ấy, Jae Jae hyung lại suy nghĩ khá bất bình thường. Khéo mình mở đầu bằng một con người kì lạ như thế, bài văn của mình cũng sẽ bị xếp vào dạng “bài văn của học sinh có anh trai cần đáng lưu tâm trong lớp”.

Lại tiếng động.
Crốp….Crốp….
Nếu nhà này có một kẻ cứng đầu, đó đích thị là Yoochun hyung.
Changmin sắp sửa ngẩng mặt lên, và phun ra câu: “Để em yên”
Nhưng mùi thơm để nhanh chóng chặn miệng cậu lại. Là mùi gà quay….
Mùi đồ ăn Changmin thức. Cậu ngẩng mặt lên tắp lự. Và đối diện cậu, một hộp gà quay thơm lừng, giòn rụm, hẵng còn nóng hổi. Cạnh ngay nó, là Yoochun hyung nhoẻn miệng cười ranh mãnh.
- Cho em này. Ăn đi rồi nghĩ tiếp.


Changmin ngớ mặt nhìn.
Là hyung ấy biết mình đang nghĩ ngợi.
Changmin ngốc, thói quen của cậu nhà này ai mà không biết. Chỉ mình cậu tưởng thế….

Mười lăm phút sau.
Sau khi chén sạch sẽ tất tần tật mọi thứ trong hộp, Changmin quyết định.
Quyết định viết chỉ một người. Viết nhiều đâm ra viết dại. Thế nên tốt nhất là chỉ mình hyung. Park Yoochun. Người mà cậu loại ra từ ban đầu.

Haizz. Đầu óc con người.
Khó đoán được.
Đôi khi bị mụ mẫm.
Chỉ vì mấy cái đùi gà quay.


Lạch tạch….
Tiếng bàn phím vang lên lia lịa từ phía phòng Changmin.
Jae Jae lẩm bẩm, mặt đầy lo âu, quay sang Yunho hỏi:
- Thằng Min lại xem cái gì bậy bạ trong phòng à? Sao tới giờ ăn mà nó còn chưa ra?!

Junsu nhanh tay bóc trộm một miếng tôm trong dĩa gỏi trộn của Jae Jae. Miệng vừa nhồm nhoàm nhai, vừa nhanh nhảu trả lời:
- Ó…àm…ăn….

Yunho há hốc, miệng chữ A, mắt chữ O, nhìn Junsu với vẻ mặt đầy kinh ngạc:
- Nó làm ăn à?! Trời ạh, nó mà làm được cái gì cơ chứ?!
- Không được – Jae Jae tay lăm lăm cái vá, định chạy vào phòng Changmin – nó mà làm cái gì, nhất định là một thứ không bình thường [và đầy xấu xa].

Junsu nuốt vội con tôm, mắt trợn ngược, suýt mắt nghẹn:
- Ông…ông ải…
- Àm….ài….

Yunho ngã ngửa, còn Jae Jae không nói nên lời. Cùng hét lớn.
- Làm trai á.
- Trời ạh. Min ơi là Min. Anh có để em thiếu thốn đâu mà đến mức đổ đốn thế này hả em….

Đến lúc này thì khổ chủ không thể kiệm lời. Và tiếp tục lạch tạch trong phòng.
- Các người có im lặng cho tôi làm bài không hả?!

Yunho thở phào nhẹ nhõm. Jae Jae quay sang nhìn Junsu đang cố trưng cái bản mặt ngây thơ vô số tội ra mà đáp lại.
- Em nói là làm văn, và câu sau là làm bài. Ai bảo hai hyung….

Nói đoạn cậu vớ thêm một con tôm, chạy lẹ lên lầu, trước khi Jae Jae theo thói quen mỗi khi bực tức, sẽ cầm cái vá gỗ mà gõ bập bập lên đầu cậu.
Jae Jae lẩm bẩm:
- Thằng Min làm văn à. Chuyện lạ….



Em có bốn anh trai.
Nhưng em sẽ chỉ viết về một người.
Park Yoochun.

Luận điểm một: Trán rộng.

Anh trai em có một cái trán rộng. Siêu rộng í cô ạ.

Người ta thì xấu che, tốt khoe.
Còn hyung ấy xấu tốt thì cứ khoe tất. Con người vô tư mà.

Hyung ấy thích cái trán rộng của mình.
Vì Junsu hyung – anh thứ ba trong nhà – từng bảo đấy là sân banh của hyung ấy.
À, đúng rồi, Yoochun tự hào vì thế, vì đấy là sân banh của Junsu.

Jaejoong hyung cực yêu cái trán của Yoochun.
Vì mỗi khi chơi trò oẳn tù tì búng trán.
Thì kẻ thắng luôn là Jae Jae hyung.
Tách tách….
Cái tiếng búng vào trán Yoochun hyung là thích nhất. Vừa không sợ trật ra ngoài, vừa nhìn nó đỏ tấy lên.
Mà thích hơn cả là nhìn cái mặt nhăn nhó vì đau của Yoochun hyung.

Chỉ duy nhất Yunho hyung là ghét cái trán của Yoochun.
Haizz. Khổ thân Yoochun. Mỗi lần tí tởn khoe kiểu tóc búi cao. Là Yunho hyung lại càu nhàu.
Cậu che cái trán cậu lại cho tôi nhờ.
Chắc hyung ấy nhớ đến những lần Yoochun bị cảm.

Yoochun hyung nhà em rất dễ bị bệnh cô à.
Và mỗi khi cảm. Trán hyung ấy lại đỏ bừng lên. Nóng hầm hập.
Chẳng nhớ hyung ấy hết bệnh thế nào.
Chỉ nhớ Yunho cứ phải ngồi canh suốt. Xoa xoa lên cái trán rộng ấy. Miệng lẩm nhẩm câu gì đó. Nghe có vẻ như là: Thương thương cái trán, hết bệnh mau nào.

Vì Yunho cứ phải ngồi thức canh cái trán hay nóng, nên đâm ra ghét nó chăng?!
Em không biết, mà cũng chẳng hiểu.
Chỉ biết em thích canh mỗi lần Yoochun hyung ngủ quên, và vẽ nguệch ngoạch bậy bạ lên cái trán ấy.
Chun béo. Chun béo. Chun béo.


Luận điểm hai: Má phúng phính.

“Chunnie có cái má phúng phính….
Inh….inh….inh”

Thậm chí cái má của Yoochun trông đáng ghét đến nỗi mà Junsu nhà em thường xuyên hát lên như thế.
Nó thật sự….
Đáng ghét.

Vì nó là công cụ Yoochun hyung thường xuyên đem ra để hù dọa và làm xiu lòng người khác.

Cứ mỗi khi không vừa ấy.
Là hyung ấy sẽ phồng má lên.
Và cố làm ra vẻ như ta đây đang giận dỗi.
Phải nói là nó rất….
Rất làm cho người ta…..
Không dám làm hyung ấy phật lòng.

Nhất là đối với Yunho.
Yunho hyung thích nhìn Yoochun hyung ngủ.
Yoochung ngủ trông rất hiền. Và Yunho hyung luôn thừa cơ vẹo cái má trắng ngần ấy.
Để được nhìn Yoochun khẽ nhíu mày, nhăn mặt và theo quán tính rúc mình vào người đối diện.

Cả nhà đều đồng tình đó là cái nhéo má gian manh.




Luận điểm ba: Sâu răng

Một bài văn lảm nhảm chẳng đầu chẳng đuôi.

Yoochun hyung.
Có một dạo có cái răng sâu.

Và cả nhà phải chịu đau khổ cùng cái răng sâu ấy.

Rên rỉ. Cô cứ tưởng tượng, ngày 24 tiếng, cả nhà nghe rên rỉ suốt 24 tiếng.
Đến cả trong mơ vẫn còn nghe tiếng hyung ấy rên rỉ bên ta.
Thật là kinh khủng.
Cầu trời cho hyung không bao giờ bị sâu răng lại.
Hyung chạy từ giường người này sang giường người khác.
Nằm một chút, và rên hừ hừ bên tai người ta.
“Đau….đau….răng….quá đi mất”.

Cái răng sâu còn gây thiệt hại nặng nề đến bữa ăn gia đình.
Cả nhà phải cùng ăn cháo.
Vì Jae Jae hyung không chịu nấu món gì khác, chỉ vì: “Chunnie đang bị đau răng, nấu món ngon thì em ấy sẽ thèm, mà thế thì tội em ấy lắm.”
Kinh khủng. Cứ một ngày ba bữa. Từ cháo đậu xanh, cháo đậu đen, đến cháo đậu đỏ. Toàn món đậu Chun hyung thích. Chứ có ai thích bao giờ.

Cái răng sâu còn gián tiếp ảnh hưởng đến việc vui chơi của cá nhân em.
Vì trọng trách của Yoochun hyung là dọn nhà, mà hyung bị đau răng, nên nó bằng một cách nào đó đã được đùn sang cho Junsu. Một người lười biếng không khác gì em. Thế nên đâm ra hyung ấy cũng quạu quọ như bị đau răng. Quạu quọ sẽ dẫn đến những cảm xúc không tốt khác. Ví dụ như sẵn sàng la lớn mỗi lần em nằn nì đi chơi.


Và bể ải này có lẽ sẽ còn kéo dài ra vô tận.
Vì một lý do giản đơn.
Yoochun hyung mắc bệnh sợ đến nha sĩ. Đã sâu răng mà còn không đến nha sĩ, bảo sao cho nó hết.
Hyung ấy bảo bác nha sĩ trông đáng sợ, bác ấy có một cái khẩu trang màu trắng to oành, bác ấy có mấy cái máy kêu rè rè nghe rất kinh khủng, phòng bác ấy lại bay mùi khó chịu chứ chẳng thơm tho như ở nhà.

Phải chờ đến tận khi Yunho hyung đi công tác về.
Bế thốc Yoochun vứt vào xe và chạy bon bon đến phòng khám nha khoa. Nhăn mặt vì Yoochun cứ sụt sùi bên cạnh không chịu đi.
Haizz. Đôi khi Yoochun cứ trẻ con như thế.
Nhất là khi đụng chạm đến những thứ Yoochun hyung cực kỳ sợ.
Nhưng chỉ cần có Yunho hyung bên cạnh, nắm chặt tay và bảo: Sẽ ổn thôi. Là mọi thứ sẽ đâu vào đó.

Có phải bình yên là khi ở bên cạnh người mình yêu?!




Luận điểm bốn: Yoochun nhà em là chúa mít ướt.


Em có thể khẳng định như thế.

Đời thưở con trai mà động tý là khóc.

Nhìn mưa rơi, cảm nhận cái sự buồn lan tỏa trong không gian [theo lời hyung ấy, và như thế thật hết sức sến sụa] và hyung ấy khóc.
Mắt rơm rớm.
Đỏ hoe.

Đừng bao giờ rủ Chunnie nhà em đi xem phim tình cảm.
Vì hyung ấy có thể thương tiếc cho nhân vật chính…..bị bệnh ung thư [hay một bệnh nào đấy gây chết người]….đến tận một tuần sau.
Hyung ấy chỉ việc mường tượng lại….và mắt lại đỏ hoe.
Khốn khổ hyung của em!

Nhưng hyung ấy chỉ thế.
Khóc bao giờ khóc toáng lên.
Hay rưng rức kiểu ăn vạ như một đứa con nít.
Càng không điệu đà thùy mị như một cô gái.
Chỉ là….cách hyung ấy khóc.
Nhẹ nhàng mà vẫn mạnh mẽ.
Nó làm đối phương cảm thấy thương cảm.

Jae Jae hyung chưa bao giờ cầm lòng được khi thấy Chunnie khóc. Nhất là những khi Chunnie bệnh nặng, mắt có hơi hoe hoe, Jae Jae hyung bao giờ cũng phải quay mặt đi mà chầm chậm nước mắt.

Junsu hyung toàn bị những giọt nước mắt ấy làm khóc theo.
Và hyung ấy đổ cái sự bực tức lên người Yoochun.
Tại cậu làm tớ khóc! Tại cậu làm tớ khóc!
Nói thế….mà nước mắt cứ lăn dài.
Đã nói….cái bản mặt Chunnie rất dễ làm người ta buộc phải làm theo hyung ấy mà.

Chỉ mình em và Yunho hyung.

Có lẽ em là một đứa vô tâm.
Có thể là thế?!
Chỉ là thấy nhói lòng khi bắt gặp Yoochun khóc.
Thế là sai phải không ạ?

Có mỗi Yunho hyung là cứng rắn nhất.
Yunho hyung luôn là người biết dập tắt ngọn nguồn đúng chỗ.
Chắc là thế.
Hyung ấy sẽ vỗ về Yoochun hyung đầu tiên, sau đó mới đến những người khác trong nhà.
Chỉ cần một cái ôm gọn vào lòng. Ấm áp. Và đầy mạnh mẽ.
Bất ngờ. Và bối rối.
Là nước mắt tự dưng sẽ được hong khô.

Yunho hyung thật ra không phải là một người cứng rắn.
Hyung ấy thật sự là một kẻ đóng kịch giỏi.
Chỉ là hyung ấy có thể nhanh chóng giấu đi khuôn mặt buồn bã và lo lắng, nhanh chóng chùi đi những giọt nước mắt.
Có lẽ….hyung ấy nghĩ….Chunnie cần một người cứng rắn như vậy.



Luận điểm năm: Chunnie đẹp.

Hyung ấy đẹp nhất là khi ngồi chơi đàn.

Khuôn mặt toát lên khí chất mạnh mẽ. Và đầy quyến rũ.

Mọi người trong nhà đều nói thế.

Khuôn mặt thường ngày bỗng dưng biến đâu mất, mà thay vào đó là khuôn mặt thánh thiện.
Tựa một thiên thần.

Thiên thần béo.
Nên không bay nổi, phải ở lại chốn trần gian.
Junsu hyung vẫn thường trêu chọc Yoochun như thế.

Còn Jae Jae hyung sẽ thỉnh thoảng cao hứng mà cất tiếng hát.
Tiếng hát trầm bổng. Khi xa lạ. Khi gần gũi.
Tạo nên một bản hòa âm tuyệt vời.
Rồi lại tự khen mình tài. Quên mất rằng còn có cả công Yoochun.

Đen và trắng.
Nhập nhòa.
Nhanh đến nỗi, khó lòng định hình được ngón tay Yoochun hyung đang ở vị trí nào.

Yoochun hyung thích nhất là chơi đàn buổi tối.

Khi cái khí trời se lạnh phả vào phòng.
Hyung ấy sẽ bắt đầu chơi đùa với các phím đàn.
Thế nhưng….thường là….khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cũng là lúc mắt hyung muốn díp lại, dường như là sắp ngủ.
Khẽ khàng…..
Sẽ có một người khẽ khàng….
Đến bên cạnh. Gọi khẽ. Mà thừa biết là chẳng có tiếng đáp trả.
Và….
…..
…..


Changmin gục đầu trên bàn phím.
Bên cạnh màn hình sáng đèn.
Và bài văn không đầu không đuôi đang còn lở dở.
Trong bóng tối.
Bốn cái đầu cố chụm vào xem.
Và cố nén cười trước bài văn kì quặc của thằng em út.
Đâu đó trong góc tối.
Một khuôn mặt đỏ ửng.
Một người càm ràm: “Cái thằng này cứ viết quá lên”….nhưng tim thì đập thình thình, miệng nở nụ cười gian manh.
Chờ ở em một cái kết hoàn hảo đấy nhóc àh.


Kết thúc 2: viết sau ngày sinh nhật nàng tám tháng.


Khi cái khí trời se lạnh phả vào phòng.
Hyung ấy sẽ bắt đầu chơi đùa với các phím đàn.
Thế nhưng….thường là….khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, cũng là lúc mắt hyung muốn díp lại, dường như là sắp ngủ.
Khẽ khàng…..
Sẽ có một người khẽ khàng….
Đến bên cạnh. Gọi khẽ. Mà thừa biết là chẳng có tiếng đáp trả.
Và….
…..
…..

Khẽ khàng hôn lên bờ môi ấy.
Một nụ hôn thật ngọt. Một nụ hôn nồng say.

Changmin đầu gục trên bàn phím.
Màn hình vẫn bật sáng. Miệng nhoẻn cười. Đầu mơ màng nghĩ về một kết thúc thật đẹp.
Ở nơi ấy.
Yunho của cậu.
Yoochun của cậu.

Sẽ luôn hạnh phúc. Mãi mãi là thế.


The end


Viết ra kết thúc hai âu cũng là một cách để làm dịu bớt mớ bòng bong trong đầu khi nghĩ về họ.

No comments:

 
Copyright © 2013. May Dreams Forever | Share Our Dream - Space Our Love | MDST - All Rights Reserved
Homepage | About Us | Contact Us